Dăm ba cái tào lao
Có những cuốn sách đọc xong ta gấp lại. Còn Tam Thể, đọc xong là... gấp luôn niềm tin vào nhân loại.
Đây không phải một cuốn tiểu thuyết khoa học viễn tưởng kiểu "bắn súng laser" hay "anh hùng giải cứu thế giới". Đây là một cái tát trúng mặt trí tuệ con người, là bản nhạc nền vang lên khi ta nhận ra mình chỉ là một loại carbon đi lạc giữa vũ trụ lạnh lùng, nơi định luật vật lý không thèm ổn định và nền văn minh mạnh hơn có thể đến bất kỳ lúc nào - không để nói chuyện, mà để xóa sổ.
Tôi đọc Mắt biếc năm 25 tuổi - cái tuổi đẹp như một bộ outfit được phối màu cẩn thận nhưng bị mưa tạt giữa đường. Đọc ngay sau một cú thất tình không kèn không trống, tôi nghĩ chắc đọc xong sẽ "tĩnh tâm", ai ngờ xong cuốn là suy luôn cả tháng, kiểu như vừa rời khỏi quán café quen, quay lại thì thấy người ta bán bún đậu rồi.
Bạn hiểu không, có những cuốn sách như trà đá vỉa hè, đọc xong thấy mát lòng. Còn Mắt biếc thì giống như uống ly espresso pha loãng với nước mắt Ngạn - đắng, đậm và chả giúp tỉnh táo lên được bao nhiêu.
Cuốn sách như một cú tát vô mặt dân văn phòng tụi mình, những người sáng check mail, chiều họp Team, tối rửa chén, cuối tuần đi siêu thị hoặc dắt con đi chơi công viên. Và rồi nghĩ: "Ủa, có phải mình đang sống thiệt không vậy?"
* Tác phẩm này đã ra phim rồi, xem cũng cuốn lắm.
Nếu "Mật mã Da Vinci" là một cú knock-out vào mặt các bí mật của Thiên Chúa giáo, thì Nguồn Cội là một cú bắt tay... căng thẳng giữa khoa học và tôn giáo - như hai ông hàng xóm nhiều năm không ưa nhau nay cùng ngồi uống trà, nhưng tay vẫn nắm chặt gậy dưới bàn.
Vẫn là Robert Langdon - giáo sư biểu tượng học trường Harvard, luôn bước đi như thể đang có deadline dí sau lưng - lần này tới Tây Ban Nha, nơi Gaudí, Dali và những giấc mơ siêu thực được đúc bằng đá và ánh sáng. Không còn những mật mã cổ xưa hay bản đồ giấu trong tranh, Langdon lần này đối mặt với một câu hỏi hiện sinh: Loài người xuất phát từ đâu - và sẽ đi về đâu - khi trí tuệ nhân tạo bắt đầu đặt câu hỏi ngược lại cho chúng ta?
Có người đọc sách để giải trí. Có người đọc để mở mang tri thức.
Còn mình đọc Hỏa Ngục... như đang chạy deadline một dự án "cứu thế giới", với đội ngũ chỉ có một giáo sư biểu tượng học, một bác sĩ thần kinh có đôi mắt u sầu, và một phản diện yêu thích Dante hơn cả cái văn bằng tiến sĩ của mình.
Có một sự thật đau lòng: The Lost Symbol không phải là cuốn nổi tiếng nhất trong loạt truyện về Langdon. Nhưng với mình, nó giống như một file cấu hình .env
vậy - không ai thấy, không ai khoe, nhưng thiếu là toàn bộ hệ thống đổ bể.