Tôi đọc Mắt biếc năm 25 tuổi - cái tuổi đẹp như một bộ outfit được phối màu cẩn thận nhưng bị mưa tạt giữa đường. Đọc ngay sau một cú thất tình không kèn không trống, tôi nghĩ chắc đọc xong sẽ "tĩnh tâm", ai ngờ xong cuốn là suy luôn cả tháng, kiểu như vừa rời khỏi quán café quen, quay lại thì thấy người ta bán bún đậu rồi.
Bạn hiểu không, có những cuốn sách như trà đá vỉa hè, đọc xong thấy mát lòng. Còn Mắt biếc thì giống như uống ly espresso pha loãng với nước mắt Ngạn - đắng, đậm và chả giúp tỉnh táo lên được bao nhiêu.
Ngạn - Biểu tượng của "nice guy vũ trụ", chàng trai chỉ yêu mà không biết giành
Ngạn là nhân vật nếu đưa vào thời hiện đại sẽ được đóng vai phụ trong mọi phim ngôn tình: âm thầm dõi theo nữ chính, hát cho cô nghe, sửa xe cho cô, giúp cô dọn nhà... rồi ngồi uống nước suối trong ngày cô lấy chồng người khác.
Ngạn là định nghĩa sống động của câu: "Yêu là cho đi không cần nhận lại, nhưng hy vọng cũng nên có tí hồi âm." Bạn thử tưởng tượng, làm một cái web cả tháng trời, trau chuốt từng pixel, responsive mượt như nhung... mà khách chỉ seen không reply. Đó, cảm xúc của Ngạn là vậy đó.
Hà Lan - Người con gái mang ánh mắt buồn hơn deadline thứ Hai
Hà Lan không phải người xấu, chỉ là người... quá người. Cô giống như bạn thời cấp ba crush hoài không dám nói, lên đại học gặp lại thấy đang yêu bad boy chạy Exciter. Cô yêu tự do, yêu phố thị, yêu thứ ánh sáng không phải của quê nhà.
Cô chọn đi, và mỗi lần quay về, đều để lại cho Ngạn một cái chén sứt trong lòng. Mà Ngạn thì cứ lụm lại, dán keo, rồi chờ cô tới lần sau sứt tiếp. Tình yêu này như một bộ sưu tập chén mẻ.
Tình yêu thời đó - thơm mùi sách giáo khoa, buồn kiểu nhạc cassette
Mắt biếc cho ta cái buồn đẹp. Không drama, không cao trào Hollywood. Chỉ là một người thích một người, mãi mãi ở bên rìa cuộc đời họ - như font chữ đẹp bị khách gạt đi để thay bằng Times New Roman.
Tôi nhớ sau khi đọc xong, tôi leo lên sân thượng, mở vài bản nhạc buồn và nhìn lên trời, mong sao có một cục thiên thạch nào rơi xuống, cho tôi hết buồn một phát. Không có. Chỉ có tiếng mẹ gọi xuống ăn cơm và nỗi nhớ lơ lửng như vết brush quên tẩy.
Dành cho bạn - những người đã từng yêu một phía, và yêu quá nhiều
Nếu bạn đang vui, xin đừng mở Mắt biếc. Nó sẽ kéo mood bạn xuống như việc đọc feedback tiêu cực trong đêm khuya.
Nhưng nếu bạn đang không ổn, nếu bạn từng thích ai đó đến mức im lặng mà đau, Mắt biếc sẽ là người bạn đồng hành tuyệt vời. Nó sẽ ngồi cạnh bạn, đưa cây đàn, và bảo: "Không sao đâu, buồn cũng đẹp mà."
Lời kết
Mắt biếc không phải cuốn sách để đọc mỗi năm. Nó là cuốn sách đọc một lần và nhớ mãi - như việc lần đầu thất tình mà còn nghe nhạc buồn, ăn chè đậu đỏ và gọi nhầm ai đó bằng tên nyc.
Nó buồn, nhưng buồn có phong cách. Như một layout trống nhưng gọn gàng, một đoạn text không căn lề nhưng vẫn thẩm mỹ. Và đôi mắt Hà Lan - buồn như cái loading screen của đời Ngạn, mãi mãi không bao giờ hoàn tất.