Dăm ba cái tào lao
Có những ngày tôi ngồi gỡ bug cho một đoạn code CSS thừa !important
, đầu óc tê dại vì mọi thứ không hiển thị như mockup. Vợ tôi pha cho ly cà phê, con gái tôi thì đang vẽ một con thỏ màu tím trên tường bằng bút dạ.
Trong cái hỗn độn ấy, tôi chợt nhớ đến Mật Mã Da Vinci. Và tự hỏi: Phải chăng lịch sử loài người cũng chỉ là một mockup được dựng lên, với đủ lớp overlay, opacity, và lưới ẩn?
Làm dân thiết kế, tôi quen với việc “làm cho đẹp cái không đẹp”, còn dân lập trình thì quen việc “bắt logic từ mớ hỗn độn". Nhưng có những thứ – như Điểm Dối Lừa của Dan Brown – thì vừa đẹp, vừa logic, lại vừa... khiến bạn cảm thấy mình vừa bị hack bởi chính niềm tin của mình.
Có những đêm tôi ngồi căn chỉnh typography cho một dự án retro-style, font serif kiểu Ý, ánh sáng ấm và tĩnh. Và chính những lúc ấy, tôi lại nhớ tới Thiên Thần và Ác Quỷ – nơi mà từng biểu tượng tôn giáo cổ xưa hiện lên như những thiết kế siêu thực, kết nối giữa nghệ thuật, khoa học, và cả... âm mưu.
Dan Brown không viết truyện trinh thám. Ông thiết kế mê cung trí tuệ. Và lần này, mê cung đó không nằm trong không gian số, mà đặt giữa lòng Vatican – nơi mà cái đẹp, cái thiêng và cái nguy hiểm chỉ cách nhau đúng một bước chân... hoặc một công tắc hạt nhân.
Có người mê truyện tình, có người mê trinh thám, còn tôi – một gã vừa biết căn chỉnh padding trong CSS vừa hiểu nỗi đau của một dòng code sai cú pháp – lại bị mê hoặc bởi thứ giao diện bí ẩn nhất: mật mã và những trò chơi trí tuệ của thế giới ngầm công nghệ. Và Pháo Đài Số của Dan Brown, theo đúng nghĩa đen, là một bản thiết kế đầy nỗi ám ảnh: đẹp, lạnh lùng, và... chạy sai debug.
Nếu bạn đã từng mê mẩn Indiana Jones, thích cái cảm giác hồi hộp của Mật Mã Da Vinci, nhưng lại muốn một bối cảnh dữ dội hơn, hoang dã hơn, đầy chất Á Đông hơn – thì Mật Mã Tây Tạng chính là một cơn nghiện mà bạn khó dứt ra được.
Bộ sách này là một sự kết hợp giữa phiêu lưu, trinh thám, khảo cổ và tâm linh, với một cốt truyện đủ lắt léo để khiến bộ não của một lập trình viên non chuyên như tôi phải load liên tục mà vẫn sợ treo máy. Tác giả Hà Mã đã tạo ra một cuộc hành trình kéo dài hàng ngàn trang sách, nhưng không hề nhàm chán. Ngược lại, nó giống như một cuộc đuổi bắt – nơi con người truy tìm những bí ẩn cổ xưa, nhưng cũng bị chính những bí ẩn ấy săn đuổi theo một cách đáng sợ.
(Cuốn này chắc có 8 vạn 8 nghìn 8 chăm cái rì viu rồi)
Có những cuốn sách đọc một lần là đủ, nhưng cũng có những cuốn sách cần đọc nhiều lần để hiểu. Rừng Na Uy của Haruki Murakami thuộc nhóm thứ hai. Tôi đã đọc nó ba lần: 18 tuổi, 26 tuổi và 34 tuổi. Ba lần đọc, ba góc nhìn, ba trạng thái khác nhau của cuộc đời. Và mỗi lần, tôi đều thấy mình như đang đứng giữa một khu rừng – lạc lối giữa tình yêu, tình dục, sự cô đơn và những câu hỏi không dễ trả lời.