Có những cuốn sách đọc xong ta gấp lại. Còn Tam Thể, đọc xong là... gấp luôn niềm tin vào nhân loại.
Đây không phải một cuốn tiểu thuyết khoa học viễn tưởng kiểu "bắn súng laser" hay "anh hùng giải cứu thế giới". Đây là một cái tát trúng mặt trí tuệ con người, là bản nhạc nền vang lên khi ta nhận ra mình chỉ là một loại carbon đi lạc giữa vũ trụ lạnh lùng, nơi định luật vật lý không thèm ổn định và nền văn minh mạnh hơn có thể đến bất kỳ lúc nào - không để nói chuyện, mà để xóa sổ.
Tập 1: Hạt giống được gieo khi con người quay lưng với chính mình
Lưu Từ Hân mở màn Tam Thể không bằng cảnh phi thuyền, mà bằng một đoạn lịch sử máu và nước mắt - Cách mạng Văn hóa Trung Quốc. Ngay trong chương đầu tiên, người đọc bị đập thẳng vào mặt với những câu hỏi về đạo đức, khoa học và chính trị. Và giữa khung cảnh hỗn loạn ấy, đồng chí Diệp Văn Khiết, một nhà vật lý thiên tài bị đẩy vào đường cùng, đã chọn phát đi tín hiệu đầu tiên... cho người ngoài hành tinh.
Chúng ta đã gõ cửa, và cánh cửa mở ra - nhưng không phải thiên thần đứng đó.
Vật lý sụp đổ, Trái đất rối loạn, Trisolaris lặng lẽ đến
Trong khi loài người còn đang vật vã với mấy cái mô hình lượng tử, thì trò chơi "Tam Thể" - một game online kỳ quái mô phỏng một hành tinh có ba mặt trời và chu kỳ hỗn loạn - dần trở thành chiếc kính lúp phóng đại sự thật đang đến gần. Ẩn sau đó là những lời mời gọi từ một nền văn minh đã vượt qua diệt vong - nhưng lạnh lẽo và thù địch như bóng tối của một lỗ đen.
Trisolaris không muốn sống chung. Trisolaris muốn thay thế.
Và con người - vốn chưa học xong cách sống tử tế với nhau - nay lại đối mặt với một giống loài không có lòng trắc ẩn.
Những đoạn sáng chói giữa cơn hoảng loạn vũ trụ
Lưu Từ Hân không viết kiểu "ép ta sợ". Ông làm điều khủng khiếp hơn: ép ta nghĩ.
Nghĩ về bản chất của khoa học khi nó không được nâng đỡ bởi đạo đức. Nghĩ về lý do tại sao một người có thể phản bội cả hành tinh mình sinh ra - không phải vì xấu xa, mà vì tuyệt vọng.
Câu hỏi lớn nhất không phải là: "Trisolaris sẽ làm gì?", mà là:
"Liệu chúng ta - loài người - có xứng đáng để được cứu không?"
Phong cách viết: lạnh lùng như phương trình, đẹp như đồ thị, đau như sự thật
Nếu Haruki Murakami là bản sonata cho tâm hồn lạc lối, thì Lưu Từ Hân là bản giao hưởng trầm của một vũ trụ không quan tâm đến cảm xúc cá nhân. Văn phong ông không hoa mỹ - nhưng chính xác, gãy gọn, và sắc bén như máy cắt laser CNC. Mỗi ý tưởng nổ ra như một vụ Big Bang mini trong đầu độc giả.
Tôi, từng sống chết với deadline và feedback, mà còn phải pause não giữa chừng để... uống bò cụng cho tỉnh.
Tạm kết cho tập 1: Mở ra một cánh cổng, nhưng bên kia không phải thiên đường
Tam Thể không dành cho người tìm kiếm sự giải trí đơn thuần. Nó là một lời cảnh tỉnh - thông minh, tàn nhẫn, và thậm chí... đẹp đẽ.
Nó khiến ta hiểu vì sao con người cô đơn trong vũ trụ không phải vì chưa ai tìm đến, mà vì có thể... ta đang bị đánh giá.
Đọc xong thì sao?
Cũng như đồng chí Diệp Văn Khiết gửi tín hiệu đầu tiên vào vũ trụ, khi đọc xong Tam Thể, tôi có cảm giác… mình vừa gửi một tín hiệu vào chính tâm trí mình. Một tín hiệu mang tên:
"Hãy suy nghĩ lại về thế giới này - trước khi nó suy nghĩ lại về chúng ta."