Dăm ba cái tào lao
Chửi thề chứ... đi làm mà giả vờ bận rộn còn mệt hơn làm việc thật. Ngồi nhìn màn hình, một tay rê chuột qua lại, một tay bấm Alt+Tab liên tục, mở Excel như mở Netflix, mắt thì liếc đồng hồ còn tim thì cầu nguyện: "xin đừng ai hỏi em đang làm gì". Đầu óc trống rỗng, còn hao pin hơn lúc code thật hay căn lề từng pixel.
Đúng là Oscar nên trao cho dân văn phòng.
Anh em ngồi ngay ngắn, pha một ly cà phê đậm hay tách trà nóng tuỳ gu, thắt dây an toàn vào, vì hôm nay ta bàn tới một cuốn sách có thể khiến bạn vừa thấy choáng ngợp, vừa thấy mình bé nhỏ đến mức như hạt bụi trôi trong ánh nắng ban mai. Đó là A Brief History of Time - Lược sử thời gian - một kiệt tác của Stephen Hawking.
Nếu bạn từng đọc Murakami và nghĩ "Ủa, sao truyện này giống như đang mơ?", thì với Biên Niên Ký Chim Vặn Dây Cót bạn sẽ không chỉ mơ... mà còn mơ trong mơ, mơ có tầng hầm, có thang máy xuống sâu hơn, và có cả một con chim vặn dây cót cứ cót két báo hiệu mọi thứ đang thay đổi.
Ngày nhỏ, mỗi khi Tết đến gần, tôi lại đếm từng ngày. Không phải vì mong chờ bao lì xì đỏ hay những món ăn đặc biệt, mà vì đó là lúc cả nhà thu xếp để về quê - nơi có ông bà, cô chú, họ hàng... và cả một khoảng trời tuổi thơ của tôi.
Tôi sinh ra và lớn lên ở Sài Gòn. Quê tôi ở tận Nam Định, một vùng quê Bắc Bộ yên bình với những cánh đồng trải dài, với mùi khói bếp củi và tiếng gà gáy sáng. Mỗi năm, hành trình từ Nam ra Bắc dài dằng dặc, nhưng đối với đứa trẻ như tôi ngày ấy, đó chẳng phải là mệt nhọc - mà là một cuộc phiêu lưu. Tôi háo hức được ngồi trên chuyến tàu lửa chạy xuyên đêm, áp mặt vào khung cửa kính lạnh buốt, nhìn những dãy phố, những ngọn đèn đường bỏ lại phía sau.
F. Scott Fitzgerald viết The Great Gatsby vào năm 1925 - một thời đại gọi là "Roaring Twenties" của nước Mỹ: thời jazz vang khắp các sảnh tiệc, phụ nữ uống rượu công khai, và mọi giá trị đạo đức đều mặc đồ tuxedo để đi party.
Và giữa khung cảnh đó, anh chàng Jay Gatsby xuất hiện. Một kẻ không có gốc gác danh giá, không có tiền sẵn từ cha mẹ, nhưng lại có cả một dinh thự tổ chức tiệc tùng liên tù tì và đủ loại rượu để cho Bộ Y tế thời đó khỏi cần kiểm dịch. Ai cũng đến dự tiệc của Gatsby, nhưng không ai thực sự biết anh là ai.
Hôm nay đi cắt tóc, gặp may thế nào vớ được ku thợ chịu cạo sát theo đúng ý mình. Chứ mấy lần trước đòi cạo ngắn là thợ lắc đầu nguầy nguậy, như thể mình vừa xin xỏ điều gì ghê gớm lắm.
Về tới nhà, chưa kịp khoe đầu tóc mát mẻ thì Bánh Mì nhìn mình lom lom, rồi bật cười sằng sặc: "cái gì mà tròn xoe vậy bố?"
Con với chả cái.
28.07.2025