Dăm ba cái tào lao
Chửi thề chứ... đi làm mà giả vờ bận rộn còn mệt hơn làm việc thật. Ngồi nhìn màn hình, một tay rê chuột qua lại, một tay bấm Alt+Tab liên tục, mở Excel như mở Netflix, mắt thì liếc đồng hồ còn tim thì cầu nguyện: "xin đừng ai hỏi em đang làm gì". Đầu óc trống rỗng, còn hao pin hơn lúc code thật hay căn lề từng pixel.
Đúng là Oscar nên trao cho dân văn phòng.
Ngày nhỏ, mỗi khi Tết đến gần, tôi lại đếm từng ngày. Không phải vì mong chờ bao lì xì đỏ hay những món ăn đặc biệt, mà vì đó là lúc cả nhà thu xếp để về quê - nơi có ông bà, cô chú, họ hàng... và cả một khoảng trời tuổi thơ của tôi.
Tôi sinh ra và lớn lên ở Sài Gòn. Quê tôi ở tận Nam Định, một vùng quê Bắc Bộ yên bình với những cánh đồng trải dài, với mùi khói bếp củi và tiếng gà gáy sáng. Mỗi năm, hành trình từ Nam ra Bắc dài dằng dặc, nhưng đối với đứa trẻ như tôi ngày ấy, đó chẳng phải là mệt nhọc - mà là một cuộc phiêu lưu. Tôi háo hức được ngồi trên chuyến tàu lửa chạy xuyên đêm, áp mặt vào khung cửa kính lạnh buốt, nhìn những dãy phố, những ngọn đèn đường bỏ lại phía sau.
Hôm nay đi cắt tóc, gặp may thế nào vớ được ku thợ chịu cạo sát theo đúng ý mình. Chứ mấy lần trước đòi cạo ngắn là thợ lắc đầu nguầy nguậy, như thể mình vừa xin xỏ điều gì ghê gớm lắm.
Về tới nhà, chưa kịp khoe đầu tóc mát mẻ thì Bánh Mì nhìn mình lom lom, rồi bật cười sằng sặc: "cái gì mà tròn xoe vậy bố?"
Con với chả cái.
28.07.2025
Trong miền ký ức mơ hồ, thanh xuân hiện lên như một thước phim quay chậm đầy mộng mị, và có lẽ, những thước phim đẹp đẽ nhất chính là thuở ấu thơ. Tuổi thơ ùa về trong tâm hồn tôi, tựa như một cơn mưa rào mùa hạ, dịu mát và tràn ngập những hoài niệm. Mỗi khoảnh khắc bấy giờ như một bức tranh thủy mặc, được điểm tô bằng gam màu trong trẻo của tiếng cười, sự hồn nhiên và những ước mơ chớm nở.
Chuyến du lịch tự túc mùa thu năm 2019 - một thời chưa con cái, chưa đại dịch, chưa lạm phát, chỉ có nhau, hai cái vali nhỏ và một giấc mơ ngắm lá vàng rơi như phim Hàn Quốc.
Tôi có một chiếc Kindle Paperwhite 3, đời 2015. Tôi mua nó vào năm 2018, khi người ta vẫn còn tranh cãi xem đọc sách giấy có "thật" hơn đọc ebook không, và khi Amazon chưa kịp lôi ra các phiên bản chống nước, màn to, hay tốc độ chuyển trang như chớp giật.
Nhưng tôi chọn nó - phần vì ví tiền, phần vì nó trông đủ đơn giản để tôi không bị phân tâm. Và rồi, gần 7 năm trôi qua, tôi vẫn chưa bỏ được thói quen sạc một tháng một lần, lướt ngón tay trên màn hình đen trắng, và thở dài nhẹ nhõm khi thấy dòng chữ "Your Kindle is ready" mỗi khi thức dậy cùng cốc Americano đá mát lạnh vào buổi sớm.