Có những tháng ngày không bao giờ trở lại

Trong miền ký ức mơ hồ, thanh xuân hiện lên như một thước phim quay chậm đầy mộng mị, và có lẽ, những thước phim đẹp đẽ nhất chính là thuở ấu thơ. Tuổi thơ ùa về trong tâm hồn tôi, tựa như một cơn mưa rào mùa hạ, dịu mát và tràn ngập những hoài niệm. Mỗi khoảnh khắc bấy giờ như một bức tranh thủy mặc, được điểm tô bằng gam màu trong trẻo của tiếng cười, sự hồn nhiên và những ước mơ chớm nở.

Tiếng cười trong trẻo và những trò chơi của thuở mộng mơ

Ngày ấy, con phố nhỏ in sâu trong tâm trí tôi không chỉ là lối đi đơn thuần, mà còn là cả một vũ trụ bao la. Tiếng cười trong trẻo của lũ trẻ thơ cứ vang vọng từ tinh mơ cho đến khi những vì sao bắt đầu lung linh trên nền trời, chẳng một phút giây nào ngớt. Chúng tôi có muôn vàn trò chơi để khám phá, để thử thách nhau, và để đốt cháy năng lượng dồi dào của những năm tháng vô lo.

Nào là trốn tìm, trò chơi mà đứa nào cũng giả vờ đếm thật nhah để mấy đứa khác không có thời gian đi trốn, rồi sau đó là những màn rượt đuổi nín thở, tiếng reo hò vỡ òa khi tìm thấy nhau lan khắp con hẻm. Nào là trò cướp cờ náo nhiệt, thử thách phản ứng và tốc độ của từng đứa. Rồi những trận bắn bi kịch tính, mỗi viên bi nhỏ xinh không chỉ là món đồ chơi mà còn là cả một gia tài, định đoạt bởi những cú búng tay điệu nghệ. Hay những trận đá banh nảy lửa với khung thành dựng tạm bằng mấy viên gạch cũ, mồ hôi nhễ nhại nhưng ai cũng hăng say như những cầu thủ chuyên nghiệp trong mơ.

Trí thức hơn thì có trò ô ăn quan, tỉ mẩn rải sỏi, tính toán từng đường đi nước bước để giành lấy nhiều sỏi nhất. Hoặc là những ván nhảy lò cò với hình vẽ vội vàng trên nền đất, từng bước chân khéo léo để không dẫm vạch. Còn có những buổi trưa không chịu ngủ, rủ nhau trốn nhà đi trèo cây, hái trộm ổi, xoài nhà hàng xóm. Cái cảm giác vừa run run vừa sướng khi vượt qua bức tường rào, rồi chia nhau những trái cây còn xanh chát, vị ngọt thanh và chút chua chua cứ đọng mãi nơi đầu lưỡi. Đó không chỉ là vị của trái cây, mà là vị của sự phiêu lưu, của tình bạn hồn nhiên và của một chút "phá luật" ngọt ngào.

Những buổi trốn học và thế giới game đầy mê hoặc

Đôi khi, cả đám lại rủ nhau thực hiện những "phi vụ" liều lĩnh hơn: trốn học. Chắc chắn không phải để học thêm hay làm bài tập, mà là để lao vào những tiệm game "cổ lỗ sĩ" với màn hình CRT cong vẹo và những chiếc ghế nhựa cứng ngắc. Tiếng bàn phím lạch cạch không ngừng, tiếng click chuột liên hồi, và những tiếng reo hò vỡ òa khi giành chiến thắng trong game là thứ âm thanh quen thuộc đến lạ, cứ như là bản giao hưởng của tuổi thơ, ngân vang trong tâm hồn.

Những trò điện tử băng 4 nút như Contra, Mario, cao cấp hơn một chút là máy đĩa với Đá banh Nhật, hay "game online thời kỳ đầu" như Half-Life, MU... cứ thế cuốn chúng tôi vào một thế giới ảo đầy mê hoặc. Mỗi trận đấu, mỗi màn chơi là một cuộc phiêu lưu mới, nơi chúng tôi có thể hóa thân thành những anh hùng giải cứu thế giới, những tay súng thiện xạ, hay những nhà thám hiểm tài ba. bố mẹ mà biết thì kiểu gì cũng ăn đòn no đòn, nhưng cái cảm giác lén lút, cái sự sung sướng khi được "phá luật" và được sống trong thế giới của riêng mình ấy lại khiến chúng tôi thêm phần thích thú, bất chấp mọi hậu quả. Đó là những giờ phút thoát ly khỏi những bài học khô khan, khỏi những lời la mắng, và hoàn toàn đắm chìm vào niềm vui bất tận, như lạc vào một giấc mơ.

Những buổi tối vỉa hè và câu chuyện không hồi kết

Khi màn đêm buông xuống, những ánh đèn đường vàng vọt hắt hiu bắt đầu thắp sáng con hẻm, nơi đây lại trở thành "sân khấu" cho những buổi "chém gió" vỉa hè. Mấy đứa ngồi túm tụm lại, chia nhau nhấm nháp gói mì tôm sống bóp vụn, vị mặn mặn giòn giòn hòa quyện với chút bột nêm cay cay. Hôm nào sang hơn thì được mấy gói bim bim hay bánh ngọt.

Chuyện trên trời dưới biển cứ thế tuôn ra không dứt, như dòng suối chảy mãi không ngừng. Từ những câu chuyện ma quỷ rùng rợn được kể lại từ những người lớn, khiến cả đám rùng mình nhưng vẫn tò mò lắng nghe, đôi mắt mở to. Rồi những giấc mơ hoang đường về việc trở thành siêu anh hùng, phi hành gia hay ca sĩ nổi tiếng, vẽ nên bầu trời tương lai rực rỡ. Cho đến những ước mơ giản dị của một đứa trẻ như có thêm một món đồ chơi mới, hay được ăn thỏa thích một món ăn ngon, những mong muốn nhỏ bé nhưng đầy sức sống.

Chúng tôi vô tư kể cho nhau nghe những gì mình thấy, mình nghĩ, mình muốn. Chẳng có áp lực, chẳng có lo toan, chỉ có những ánh mắt trong veo đầy tin tưởng và những nụ cười giòn tan lấp lánh dưới ánh đèn đường. Thời gian cứ thế trôi đi trong những câu chuyện không hồi kết, như dòng sông xuôi chảy, và đôi khi, bố mẹ phải ra tận nơi gọi về, thậm chí là dọa nạt thì chúng tôi mới chịu giải tán, lòng vẫn còn vương vấn những câu chuyện còn dang dở. Những đêm đó, tiếng ve kêu râm ran, mùi đất ẩm sau cơn mưa, và cả những tiếng nói cười của chúng tôi hòa quyện vào nhau, tạo nên một bản nhạc tuổi thơ không thể nào quên, một khúc ca du dương mãi trong lòng.

Khi trưởng thành và những đổi thay của dòng đời

Thế rồi, dòng đời cứ thế cuốn chúng tôi đi, không một chút ngần ngại hay chờ đợi. Tuổi thơ qua đi, chúng tôi lớn lên, mỗi đứa một con đường, một ngã rẽ, đôi khi chẳng giống như những gì đã từng ước mơ trong đêm. Những lo toan cơm áo gạo tiền, những bộn bề công việc, gia đình cứ thế chiếm lấy thời gian và tâm trí của mỗi người, như những đám mây che lấp vầng trăng. Guồng quay cuộc sống cứ thế hối hả, khiến chúng tôi chẳng còn mấy thời gian để nhìn lại những tháng ngày vô tư ấy, những khoảnh khắc vàng son.

Có đứa đi học xa tít tắp, đến một thành phố khác, một đất nước khác, mang theo những hoài bão mới. Có đứa chuyển nhà sang khu phố mới, thậm chí là sang quận khác, thành phố khác, để lại sau lưng những kỷ niệm. Dần dà, những cuộc gặp gỡ thưa thớt dần, những tin nhắn ngắn ngủi rồi cũng mất hẳn liên lạc, như những cánh chim xa rời tổ. Số điện thoại đổi, profile facebook không còn dùng, và những cái tên quen thuộc dần trở thành những kỷ niệm mờ nhạt trong dòng chảy miên viễn của cuộc đời.

Có những khi, tình cờ gặp lại nhau trên phố đông người, giữa dòng người hối hả, hay trong những buổi tiệc tùng, đám cưới. Những ánh mắt ngỡ ngàng ban đầu nhanh chóng được thay thế bằng những nụ cười xã giao, có chút ngượng nghịu, như những người xa lạ. "Dạo này khỏe không?", "Công việc ổn chứ?", "Gia đình thế nào rồi?". Những câu chuyện bây giờ chỉ xoay quanh công việc, tiền bạc, gia đình, con cái, những gánh nặng trên vai người lớn. Không còn những câu chuyện trên trời dưới biển vô tư như ngày xưa, không còn những ánh mắt lấp lánh sự tinh nghịch và thấu hiểu nhau đến tận cùng. Thay vào đó là sự dè dặt, sự xa cách vô hình, và đôi khi là cả sự so sánh ngầm. Những kỷ niệm cũ dường như bị lấp đầy bởi những lo toan hiện tại, khiến cuộc trò chuyện trở nên trống rỗng và hời hợt, như những chiếc lá khô bay theo gió.

Nỗi nhớ khôn nguôi về một thời đã qua

Nhìn lại chặng đường đã qua, tôi chợt thấy một khoảng trống lớn trong tim, một sự tiếc nuối khó tả, như một bản nhạc buồn vang vọng. Nỗi nhớ về những ngày thơ bé, về những người bạn cũ, về con hẻm nhỏ với những trò chơi ồn ào và tiếng cười giòn tan cứ day dứt khôn nguôi, như một nét vẽ ngọt ngào trong tâm hồn. Dù cuộc sống hiện tại có đầy đủ, có tiện nghi đến mấy, có thành công đến đâu, thì những ký ức về tuổi thơ vẫn là điều gì đó thật đặc biệt, không thể nào thay thế được. Nó là cội nguồn của những cảm xúc chân thật nhất, là nơi tôi tìm thấy chính mình trước khi bị cuộc đời mài giũa, biến đổi.

Dẫu biết rằng ai cũng phải trưởng thành, ai cũng phải đối mặt với những thử thách, những áp lực của cuộc sống. Nhưng đôi khi, tôi ước mình có thể trở lại những ngày tháng ấy, dù chỉ là một khoảnh khắc ngắn ngủi. Để được một lần nữa trốn học đi chơi game, để được ngồi bên vỉa hè chém gió đến khuya không cần biết ngày mai sẽ ra sao, và để được sống trọn vẹn trong vòng tay của những người bạn thơ ấu, những người đã cùng tôi tạo nên những kỷ niệm vô giá. Bởi lẽ, đó là một phần không thể thiếu, là những viên ngọc quý giá nhất trong chiếc hộp ký ức của cuộc đời tôi, một phần mà tôi sẽ mãi mãi trân trọng và mang theo đến cuối con đường.

Bạn có bao giờ cảm thấy lòng mình bâng khuâng nhớ về tuổi thơ và những người bạn cũ như vậy không?